Chiến Quân cười ha ha: “Chút vết thương này có là gì!”
Diệp Huyên lắc đầu cười rồi đi theo.
Rất nhanh, Diệp Huyên và Chiến Quân đã gặp được Trọc, gã liếc nhìn Diệp Huyên: “Đi thôi!”
Nói xong, gã quay người nhảy lên, trực tiếp đáp xuống mặt đất dưới thành, Diệp Huyên và Chiến Quân cũng nhanh chóng theo sát.
Ba người chạy như điên cả một đường, trong chốc lát đã biến mất nơi phía xa đồng bằng.
Trên vách tường, một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng yên lặng nhìn theo ba người nơi xa.
Người này chính là Bạch tiên sinh.
Qua một lúc, Bạch tiên sinh khẽ nói: “Bảo vật đó… Cung chủ, tại sao người lại đưa tên tai hoạ này đến đây? Là thấy ta quá nhàn rỗi sao?”
Lúc này, một người áo đen cầm lưỡi liềm trong tay xuất hiện sau lưng Bạch tiên sinh.
Người áo đen nói: “Tiên sinh, dạo gần đây có vài người lai lịch không rõ nghe ngóng xung quanh trường thành”.
Bạch tiên sinh gật đầu: “Biết rồi!”
Người áo đen hỏi: “Có cần giải quyết luôn không?”
Bạch tiên sinh lắc đầu: “Có tên nhóc kia ở đây, không giải quyết đám ruồi nhặng đó được”.
Nói xong, ông ngẩng đầu nhìn nơi về phía không xa: “Nếu hắn không thể lập công, năng lực quá mức tầm thường thì đích thân ta sẽ tiễn hắn rời đi, nơi đây không phải chỗ lánh nạn của hắn”.
Người áo đen trầm giọng nói: “Nếu tên này không tầm thường thì sao?”
Rất nhanh, Trọc đã dừng lại trước một chỗ. Trên vách núi đá không xa trước mặt gã, có một cây xanh, trên cây có bốn quả màu xanh đậm.
Diệp Huyên không hiểu: “Đây là?”
Chiến Quân nhếch miệng cười: “Đây là quả Kỳ Dị, có thể tăng cường thể chất, tương đương với một lần uống máu rồng, là vật quý đấy!”
Diệp Huyên nói: “Có nguy hiểm đúng không?”