Nhị trưởng lão nhìn Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh bên dưới, im lặng một chốc rồi nhắm mắt lại.
Không nói gì!
Ai làm thế tử đều không ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta, dù sao đứa cháu trai ngốc của ông ta cũng không làm thế tử được, nếu đã thế thì các ngươi cứ tranh giành với nhau đi. Cuối cùng ai thắng thì ta đi theo người đó.
Thấy Nhị trưởng lão không có ý kiến, Đại trưởng lão cũng không để tâm, ông ta nhìn Diệp Quân bên dưới, đang định nói gì đó thì Diệp Tiêu bỗng đứng lên tức giận nhìn Đại trưởng lão: “Diệp Côn, ông thật sự muốn làm mọi chuyện đến mức này sao?”
Diệp Côn không cảm xúc nói: “Mãn Nhi”.
Ông ta vừa dứt lời, một thanh niên bỗng bước vào nhà thờ tổ.
Người đến chính là Diệp Mãn.
Diệp Mãn cúi chào mọi người, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Theo quy tắc của gia tộc, ta có thể khiêu chiến với thế tử, Diệp Quân, bây giờ ta khiêu chiến với ngươi! Khiêu chiến sinh tử”.
Khiêu chiến sinh tử!
Mọi người đều sửng sốt.
Khiêu chiến ở gia tộc họ Diệp có hai kiểu, một là khiêu chiến công bằng, chỉ phân thắng thua, không phân sinh tử, còn khiêu chiến sinh tử vừa phân thắng thua cũng quyết định sống chết.
Đây là muốn tuyệt tình.
Diệp Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Côn, Diệp Côn bình tĩnh nói: “Nếu tộc trưởng có bản lĩnh thì thay đổi quy tắc đi”.
Diệp Tiêu tức giận mặt mày tái mét.
Lúc này Diệp Quân đứng lên cười nói: “Ta đồng ý”.
Đồng ý!
Các trưởng lão trong điện nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nhìn Diệp Côn: “Mười ngày sau, ta sẽ đánh với Diệp Mãn”.
“Không được”.
Diệp Côn nhìn Diệp Quân: “Năm ngày… không, ngày mai, ngày mai quyết đấu đi”.
Diệp Quân nhìn Diệp Côn: “Được”.
Dứt lời, hắn cúi chào Diệp Tiêu rồi xoay người đi ra ngoài.
Diệp Côn bỗng tức giận nói: “Không! Bây giờ, bây giờ luôn”.
Diệp Quân bình tĩnh như thế khiến ông ta cảm thấy bất an.
Mẹ kiếp!
Không thể cho tên này bất kỳ cơ hội nào được.
Diệp Côn đi đến trước mặt Diệp Mãn: “Giết hắn! Cháu sẽ là thế tử, từ nay cuộc đời sẽ thay đổi”.
Diệp Quân do dự một lát rồi nói: “Đại trưởng lão, đều là người một nhà không cần phải làm đến mức này! Mọi người mài giũa…”
“Ai là người một nhà với ngươi? Ngươi là con nuôi của gia tộc họ Diệp! Con nuôi!”
Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn Diệp Mãn: “Nhớ đấy, đừng mềm lòng nương tay, tuyệt đối không được mềm lòng nương tay! Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân, hiểu không?”