Diệp Huyên khiến mình bình tĩnh lại, nói: “Vào đi!”
Cửa mở ra, một cô gái đi vào, người đến chính là Khương Cửu.
Lúc này Khương Cửu vẫn mặc áo giáp bạc, tư thế hiên ngang.
Nàng ấy đi tới trước mặt Diệp Huyên, quan sát hắn một lúc: “Kiếm Hoàng rồi à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Lâm Chính gật nhẹ đầu: “Tốc độ nâng cấp này của ngươi cũng không kém Tiểu An là bao”.
Tiểu An!
Trong đầu Diệp Huyên lập tức xuất hiện một bóng người xinh đẹp…
Lúc này, Khương Cửu nói: “Đi theo ta!”
Nói xong, nàng ấy xoay người đi trước.
Diệp Huyên đi theo Khương Cửu đến phía sau học viện Thương Lan, có mười người đứng trước một thác nước, mười người đều mặc áo giáp màu vàng đậm, tay cầm một thanh trường thương cùng màu.
Mười người hơi thở sắc bén, ánh mắt như đao, trên người tản ra sát khí lạnh lẽo.
Nhìn thấy Diệp Huyên, mười người vội quỳ một gối xuống: “Bái kiến viện trưởng!”
Khương Cửu ở bên cạnh Diệp Huyên trầm giọng nói: “Mười người bọn họ đều là Thần Hợp Cảnh đỉnh cao, nếu mười người liên thủ, có thể dễ dàng giết chết Vạn Pháp Cảnh!”
Dễ dàng giết chết Vạn Pháp Cảnh!
Diệp Huyên lắc đầu: “Chưa đủ!”
Nghe vậy, Khương Cửu quay đầu lại nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên nói: “Ta cần mỗi người bọn họ đều có thực lực giết chết Vạn Pháp Cảnh”.
Mười người ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên, hơi khó tin.
Diệp Huyên nhẹ giọng hỏi: “Không có lòng tin à?”
Mười người im lặng.
Diệp Huyên nói: “Địa giới Thanh Châu bây giờ vô cùng hỗn loạn, vận mệnh của Thanh Châu, vận mệnh của Khương Quốc, vận mệnh của bản thân chúng ta đều là một ẩn số, chúng ta nhất định phải đủ mạnh, chỉ có thế mới có thể tồn tại trong thời đại loạn lạc này thôi”.
Mọi người cùng chắp tay: “Chúng ta thề theo viện trưởng đến chết!”
Diệp Huyên gật đầu: “Hai ngày nữa, ta sẽ tìm cho các ngươi một nhóm đối thủ để luyện tập!”
Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.
Khương Cửu nhìn mọi người: “Tiếp tục tu luyện!”
Sau đó đi theo Diệp Huyên.
Khương Cửu đi bên cạnh Diệp Huyên trên đường nhỏ: “Trang bị, tiền, đan dược”.
Diệp Huyên nhún vai: “Cô bán ta cho Liên Minh Hộ Giới đi!”
Khương Cửu trừng Diệp Huyên: “Không có tiền ngươi nói cái gì, ngươi tưởng đào tạo ra một nhóm Đạo Binh siêu cấp dễ lắm sao?”
Diệp Huyên cười khổ, bây giờ hắn thật sự rất nghèo, nghèo đến mức hắn cũng muốn đến Liên Minh Hộ Giới tự thú luôn cho rồi! Vì cả hắn cũng thấy động lòng với tiền thưởng mà Liên Minh Hộ Giới treo thưởng mạng mình!
Nhiều thật đấy!
Khương Cửu đang muốn nói chuyện, lúc này, Mặc Vân Khởi đột nhiên chạy đến: “Diệp thổ phỉ, bên ngoài thành Đế Đô xuất hiện rất nhiều cao thủ, hơn trăm người, hình như là đến tìm ngươi!”
“Hả?”
Diệp Huyên nhảy cẫng lên: “Mới một trăm? Ít như thế có thể có bao nhiêu tiền? Tức chết ông đây rồi! Thôi vậy thôi vậy, thịt muỗi cũng là thịt!”
Nói xong, hắn xoay người bước nhanh, đi thẳng ra ngoài thành Đế Đô.
Mặc Vân Khởi đứng ngơ ngác ở chỗ cũ, sau đó nhìn về phía Khương Cửu: “Hình như hắn… không hề căng thẳng chút nào, ngược lại còn hơi hưng phấn nữa?”
Khương Cửu nhìn bóng lưng Diệp Huyên ở xa xa: “Hắn đã nghèo đến điên rồi”.
Diệp Huyên đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài thành Đế Đô Khương Quốc, mà ở trong thành là một trăm Đạo Binh Thương Lan!
Một trăm Đạo Binh Thương Lan đang sẵn sàng đón quân địch, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Ngoài thành, hơn một trăm người kéo đến, cảnh giới thấp nhất cũng là trên Thông U Cảnh, trong đó cũng có Vạn Pháp Cảnh, còn có mấy hơi thở khá khó đoán!
Hơn trăm người dừng lại ở chỗ cách Diệp Huyên mấy chục trượng, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, gã ta nhìn Diệp Huyên, đang muốn nói chuyện thì Diệp Huyên đột nhiên lên tiếng: “Mẹ nó, sao bây giờ các người mới đến?”
Nói xong, hắn lập tức biến mất, một giây sau, người đàn ông trung niên đột nhiên biến sắc, vừa định ra tay thì ngay sau đó…
Một thanh kiếm đã chĩa vào giữa lông mày gã ta!
Tất cả mọi người đang có mặt đều ngơ ngác.
Người đàn ông trung niên trước mặt Diệp Huyên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Ta… Ta là người của Thanh Lâm Tông, ta…”
“Thanh Lâm Tông?”
Diệp Huyên ngây người, sau đó hơi hưng phấn nói: “Tốt tốt, mau, bây giờ gọi người, gọi tất cả người của Thanh Lâm Tông các ngươi đến đây đi…”
Nói xong, hắn cầm kiếm chĩa vào đám người đang có mặt: “Gọi người, các ngươi cũng gọi đi, mẹ kiếp, mau gọi người cho ta, nếu không gọi chính là không nể mặt Diệp Huyên ta, ông đây đánh chết các ngươi!”
62