Một tỷ linh thạch cực phẩm!
Đây cũng không phải một con số nhỏ, đặc biệt là ở thời đại linh khí mỏng manh này, nhiều linh thạch cực phẩm như vậy có thể làm rất nhiều chuyện.
Thẩm Vị Ương cất đi, bà ta nhìn thoáng qua Diệp Huyên và Diệp Liên, cuối cùng, bà ta nhìn vào Diệp Liên: “Trên người ngươi có thánh vật của Bắc Hàn Tông ta, lúc này không thích hợp để lấy ra, sau này ta hy vọng ngươi có thể trả nó lại”.
Diệp Liên gật đầu: “Nếu có thể lấy ra, đến lúc đó ta sẽ trả lại cho Bắc Hàn Tông”.
Thẩm Vị Ương gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Diệp Huyên dẫn Diệp Liên muốn rời đi, lúc này, Diệp Liên chỉ vào Lãnh bà bà ở cách đó không xa: “Ca ca, Lãnh bà bà đối xử với muội rất tốt!”
Diệp Huyên nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Liên, sau đó búng ta một cái, một chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt Lãnh bà bà.
Trong nhẫn chứa đồ có một trăm triệu linh thạch cực phẩm!
Sắc mặt Lãnh bà bà thay đổi, một trăm triệu linh thạch cực phẩm thật ra cũng coi như một khoản của cải không nhỏ với bà ta! Không đúng, phải nói là rất nhiều.
Lúc này, Diệp Liên cách đó không xa vẫy tay với Lãnh bà bà: “Lãnh bà bà, sau này ta và ca ca sẽ quay lại gặp bà!”
Nói xong, hai huynh muội rời khỏi đại điện.
Trong điện, Lãnh bà bà khẽ thở dài, thật ra ngay từ đầu bà ta cũng hơi lo lắng, lo Bắc Hàn Tông không thể chịu được áp lực của Liên Minh Hộ Giới.
Nhưng cuối cùng lo lắng của bà ta cũng trở thành sự thật.
Lần này Bắc Hàn Tông không chỉ mất một yêu nghiệt siêu cấp, còn mất cả danh dự, cả tôn nghiêm!
Ngoài điện.
Diệp Huyên nắm tay Diệp Liên đi ra ngoài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Huyên là nụ cười xán lạn.
Đang đi, Diệp Liên đột nhiên hỏi: “Ca ca, nếu Bắc Hàn Tông vì muội khai chiến với Liên Minh Hộ Giới, huynh thật sự sẽ để muội ở lại Bắc Hàn Tông sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Sẽ, vì muội ở lại Bắc Hàn Tông có rất nhiều chỗ tốt cho muội”.
Thật ra còn có một vấn đề hắn không nói, chính là nếu Bắc Hàn Tông thật sự chịu liều mạng với Liên Minh Hộ Giới vì Diệp Liên, hắn sẽ ra ngoài lôi kéo hết thù hận vào mình, không chỉ có thể khiến Diệp Liên không phải đối mặt với Liên Minh Hộ Giới, còn có thể khiến Bắc Hàn Tông không phải đối mặt với Liên Minh Hộ Giới!
Thật ra cái Diệp Huyên muốn là thái độ của Bắc Hàn Tông!
Một thái độ với Diệp Liên!
Nhưng hắn phải thất vọng rồi!
Hắn biết nếu không có mình, nếu Diệp Liên còn ở lại Bắc Hàn Tông, sau này khó đảm bảo sẽ không bị Bắc Hàn Tông vứt bỏ!
Như nghĩ đến điều gì, hắn cúi đầu nhìn Diệp Liên: “Có trách Bắc Hàn Tông không?”
Diệp Huyên cúi đầu, im lặng. Một lát sau, cô bé ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Ca ca có trách không?”
Diệp Huyên nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Liên, cười nói: “Không trách. Muội phải nhớ, không có ai tự nhiên mắc nợ ai cả. Bắc Hàn Tông không nợ huynh, cũng không nợ muội, nếu bọn họ sẵn lòng liều mạng với Liên Minh Hộ Giới vì muội, huynh sẽ biết ơn cả đời, muội cũng phải biết ơn cả đời. Còn nếu bọn họ không muốn, cũng chẳng sao, chuyện của hai huynh đệ chúng ta, tự chúng ta đối mặt”.
Diệp Liên gật đầu: “Hiểu rồi ạ. Ôi, ca ca, có đôi khi cảm thấy huynh thật dài dòng, nhưng muội lại thích huynh dài dòng!”
Nghe vậy, Diệp Huyên bắt đầu cười to.
Hắn rất thương Diệp Liên, nhưng hắn sẽ không chiều chuộng Diệp Liên, vì chiều chuộng một người quá mức, có khi lại là đang hại người đó.
Lúc này, hai huynh muội dừng lại, một người đàn ông trung niên đứng trên không trung ở xa xa, bên cạnh người đàn ông trung niên còn có một chàng trai.
Thành chủ Lục Phong và thiếu Thành chủ Lục Hiên Minh của Vân Không Thành!
Mà sau lưng hai người còn có ba ông lão.
Ba người đều là cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chinh, cộng thêm Lục Phong, có tổng cộng bốn cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính.
Ngoài ra ở xung quanh còn có mười mấy người, những người này đều là Ngự Pháp Cảnh!
Đội ngũ này rất hiếm có ở Thanh Châu.
Còn ở Trung Thổ Thần Châu này, e rằng chỉ có thể xem như bình thường thôi!
Lục Hiên Minh đứng đối diện nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Rác rưởi, có phải là ngươi làm không!”
Diệp Huyên cau mày: “Rác rưởi đang nói chuyện với ai đấy?”
“Đương nhiên là với ngươi rồi!”
Lục Hiên Minh gằn giọng: “Đồ rác rưởi đê tiện này…”
Nói đến đây, hắn ta sửng sốt, hình như có gì đó không đúng.
Diệp Huyên ở phía đối diện gật đầu, nghiêm mặt nói: “Rác rưởi đang nói chuyện với ta à!”
Diệp Liên ở bên cạnh Diệp Huyên không nhịn được che miệng cười.
“A!”
Lục Hiên Minh tức giận gào lên, sau đó xông về phía Diệp Huyên.
Vào lúc Lục Hiên Minh lao ra, sắc mặt Lục Phong thay đổi, đang định ra tay, mà lúc này, Lục Hiên Minh ở cách đó không xa đột nhiên dừng lại, một thanh kiếm chặn lại giữa lông mày hắn ta!
Lục Hiên Minh nhìn Diệp Huyên với vẻ khó tin, hắn ta không ngờ mình lại thua như thế…
Ngay cả sức chống đỡ cũng không có!
Lục Phong nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Nếu ngươi dám động đến một cọng tóc của thằng bé…”
Lúc này, Diệp Huyên chém thẳng kiếm xuống.
Phựt!
Cả cánh tay của Lục Hiên Minh bay thẳng ra ngoài, Lục Hiên Minh lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Diệp Huyên nhìn Lục Phong, cười khẩy: “Dám có ý đồ với muội muội của ta, ngươi có biết chữ ‘chết’ viết thế nào không?”
Nói xong, hắn vung kiếm lên.
Xoẹt!
Đầu Lục Hiên Minh lập tức bay ra ngoài, cùng lúc đó, Diệp Huyên cầm kiếm vung nhanh, chẳng mấy chốc, thi thể của Lục Hiên Minh đã bị cắt thành một chữ “chết”.
Diệp Huyên cầm kiếm xoay người chỉ vào Lục Phong: “Viết như thế đấy, biết chưa?”
49