Diệp huynh!
Lúc này, tất cả mọi người đang có mặt thật sự khiếp sợ rồi!
Ở Đế Đô có bao nhiêu người có thể được An Lan Tú gọi là “huynh” chứ? Có lẽ có, nhưng chắc chắn là hiếm như lá mùa thu.
Với người có cấp bậc như An Lan Tú, người có thể khiến nàng ta sẵn lòng cư xử ngang hàng có thể là người bình thường ư?
Mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyên, lúc này, trong mắt bọn họ nhiều hơn là sự tò mò!
Dù là Mạt Tùy Thanh cũng hơi ngạc nhiên.
Nàng ta có biết một chút về An Lan Tú, ở cả Đế Đô, e rằng người được An Lan Tú coi trọng còn chưa đủ số một bàn tay.
Thiếu niên trước mắt này có tài cán gì?
Vẻ mặt của Đại hoàng tử Khương Niệm Sinh ở một bên cực kỳ khó coi.
Lúc này, hắn ta biết có lẽ mình cược sai rồi!
Diệp Huyên đứng trước mặt An Lan Tú cười khẽ: “Được!”
Đúng lúc này, một thanh niên đột nhiên đi tới trước mặt An Lan Tú, cúi người thật thấp: “An Quốc sĩ, trước đó người này sỉ nhục Mạt cô nương, đồng thời ngang nhiên đánh người ở đây, người này đáng bị trừng phạt nghiêm khắc! Xin An Quốc sĩ xét xử công bằng!”
An Lan Tú nhìn thoáng qua nam nhân nói chuyện: “Ngươi là ai?”
Nghe vậy, nam nhân thầm thấy vui vẻ, gã chắp tay: “Tại hạ Lý Phương của nhà họ Lý, bái kiến An Quốc sĩ!”
An Lan Tú nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên không nói gì, Diệp Liên nhìn mà sốt ruột, vội giải thích: “An tỷ tỷ, là… là bọn họ ức hiếp người khác…”
Nói xong, cô bé nhanh chóng kể loại chuyện khi nãy.
Một lát sau, An Lan Tú quay đầu nhìn về phía Mạt Tùy Thanh ở bên cạnh, sắc mặt nàng ta hơi thay đổi. Nhà họ Mạt mạnh thật, nhưng người trước mặt, đừng nói nhà họ Mạt, dù là thế lực lớn mạnh như học viện Thương Mộc và Túy Tiên Lâu cũng không dám tùy tiện đắc tội!
An Lan Tú không nhìn nữa: “Mạt cô nương, nhà họ Mạt là gia tộc lớn, cô là người đại diện cho thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Mạt, từng lời nói từng hành động của cô đều đại diện cho nhà họ Mạt. Sau này đừng làm ra những chuyện ngây thơ như vậy nữa thì tốt hơn, cô thấy thế nào?”
Sắc mặt Mạt Tùy Thanh hơi khó coi, không trả lời.
An Lan Tú nhìn thẳng vào nàng ta: “Không trả lời là vì trong lòng oán trách, không phục à?”
Sau câu này, một ý cảnh mạnh mẽ đột nhiên lan tràn ra từ trong người An Lan Tú, chớp mắt một cái, Mạt Tùy Thanh ở phía xa như bị núi lớn đè lên, người cứ thế khuỵu xuống, chẳng những thế, hai chân nàng ta cũng bị đè đến mức dần cong lại.
Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người xung quanh lập tức thay đổi!
Đây là nổi giận rồi!
Lúc này, mọi người xung quanh không ai dám nói chuyện giúp Mạt Tùy Thanh!
Cuối cùng Mạt Tùy Thanh quỳ xuống đất trong ánh nhìn của mọi người, nhưng nàng ta vẫn siết chặt hai tay, vẻ mặt rất dữ tợn.
Nàng ta cũng là con cưng của trời, đã bao giờ bị người ta đối xử như vậy đâu?
Đúng lúc này, một ông già đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, ông ta vội vàng cúi người thật thấp với An Lan Tú: “An Quốc sĩ, tiểu thư nhà ta còn nhỏ không hiểu chuyện, đắc tội với cô, mong An Quốc sĩ nể tình lão gia chủ tha cho tiểu thư lần này, vô cùng cảm ơn!”
An Lan Tú thu hồi ý cảnh của mình, còn Mạt Tùy Thanh thì lập tức tê liệt ngã xuống đất.
An Lan Tú nhìn thoáng qua Mạt Tùy Thanh, nhẹ giọng nói: “Về nói với Gia chủ Mạt, Diệp huynh là bạn của ta, nhà họ Mạt có gì không hài lòng với chuyện ta làm hôm nay cứ đến tìm ta, nếu để ta biết nhà họ Mạt vì thù hận ta mà trả thù hai huynh đệ Diệp huynh, An Lan Tú ta nhất định sẽ đến nhà họ Mạt, đòi lại công bằng cho hai người họ!”
Ông lão vội gật đầu, sau đó dẫn theo Mạt Tùy Thanh ở bên cạnh bỏ đi.
An Lan Tú xoay người nhìn về phía Đại hoàng tử, sắc mặt hắn ta hơi thay đổi, An Lan Tú nhẹ giọng nói: “Đại hoàng tử cũng biết đấy, Khương Quốc xuất hiện một nhân tài cũng không dễ dàng! Hôm nay ngươi vì lợi ích bản thân mà chèn ép nhân tài nước ta, hành động này thật sự quá nông cạn, quá ngu xuẩn!”
Vẻ mặt Khương Niệm Sinh khá khó coi, nhưng lại không dám đáp lời.
Người trước mắt, dù là phụ hoàng của hắn ta cũng phải cư xử lễ độ.
Người khác không biết ý nghĩa của An Lan Tú với Khương Quốc, nhưng hắn ta là người của hoàng thất, hắn ta hiểu rõ nhất. Có thể nói hoàng thất và vô số thế gia của Khương Quốc thà hi sinh hắn ta cũng chắc chắn sẽ không đắc tội với An Lan Tú!
Vì Khương Quốc bây giờ chỉ có An Lan Tú có thể trấn áp thiên tài yêu nghiệt của các nước xung quanh thôi, cũng vì có nàng ta, các nước xung quanh mới kiêng dè Khương Quốc, không dám tùy tiện xâm phạm!
An Lan Tú chậm rãi nhắm mắt lại: “Tự từ chức chiêu đãi học viên mới, trong vòng năm năm, không được nhậm chức này nữa!”
Đại hoàng tử cúi người thật sâu, sau đó xoay người bỏ đi. Nhưng lúc đi, hắn ta còn nhìn Diệp Huyên một cái.
An Lan Tú nhìn về phía Diệp Huyên: “Diệp huynh, mời!”
Diệp Huyên nắm tay Diệp Liên: “Có thể dẫn muội muội ta theo không?”
An Lan Tú cười nói: “Đương nhiên!”
Cứ thế, An Lan Tú và hai huynh muội Diệp Huyên rời đi trong ánh mắt của mọi người.
Mà trong đại sảnh, một lúc lâu mọi người vẫn không nói gì.
Lúc này đã là buổi tối, ba người sóng vai cất bước trên đường phố yên tĩnh.
An Lan Tú nhẹ giọng nói: “Không ngờ ngày đó từ biệt, Diệp huynh đã kiếm tâm sáng tỏ, đồng thời còn lĩnh ngộ chiến ý, Diệp huynh bây giờ có thể nói là Tông Sư Võ Đạo chân chính rồi”.
Diệp Huyên nói với giọng điệu nặng nề: “Vì sao cô có thể nhìn thấu tất cả của ta?”
Vấn đề này khi ở Thanh Thành hắn đã hỏi rồi.
An Lan Tú cười khẽ: “Đôi mắt của ta khá đặc biệt, có thể nhìn thấy bản chất”.
Thấy An Lan Tú không nói nhiều, Diệp Huyên cũng không hỏi thêm nữa.
An Lan Tú dừng bước, nàng ta đứng ở chỗ đối diện Diệp Huyên: “Người tấn công kỵ binh giáp đen của Đường Quốc, đồng thời có can đảm một mình ngăn chặn mấy nghìn kỵ binh giáp đen ở Lưỡng Giới Thành là huynh đúng không?”
Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “Vì… Vì sao cô biết?”
An Lan Tú cười nói: “Cửu công chúa là bạn thân của ta! Nàng nói với ta chuyện hôm đó, thiếu niên áo xanh, còn dẫn theo một muội muội, ta tin chắc là huynh!”
Diệp Liên ở bên cạnh Diệp Huyên nở nụ cười ngọt ngào, ôm chặt cánh tay hắn.