Đạo Nhất: “Ta vừa nhận ra mấy muội muội của ngươi, cho dù không phải ruột thịt, đều chẳng phải người thường gì”.
Diệp Huyên: “…”
Hắn cũng cạn lời lắm chứ!
Tiểu An tuyệt đối không phải người thường!
Nhưng sao có thể trùng hợp đến vậy?
Hắn chỉ tùy tiện nhận muội muội thôi, làm sao mà cũng bất thường đến thế…
Hay là siêng đi nhận muội muội hơn nhỉ?
Đạo Nhất bỗng ngồi xổm xuống, cầm tay Tiểu An lên ngắm nghía. Ấn ký hoa sen đen kia đã trở lại bình thường, không có khí tức gì.
Đạo Nhất: “Thứ này không đơn giản”.
Diệp Huyên gật đầu.
Lấy sức mạnh của hắn bây giờ, đã rất khó có thể bị thương bởi bất kỳ thứ gì, vậy mà ấn ký này ban nãy suýt nữa đã giết hắn.
Biến thái kinh khủng!
Bây giờ nghĩ lại còn sợ!
Đạo Nhất: “Ngươi định làm thế nào?”
Diệp Huyên nhếch mép: “Còn có thể làm gì ngoài đưa cô bé đi theo? Đợi khi nào có cơ hội gặp Thanh Nhi thì nhờ muội ấy nhìn thử xem sao. Thân thế Tiểu An chắc chắn không hề đơn giản”.
Đạo Nhất ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Chỉ có thể làm vậy”.
Tiểu An thì thào cất tiếng: “Diệp Huyên ca ca… vẫn muốn đưa muội đi sao?”
Diệp Huyên bật cười: “Dĩ nhiên rồi! Biết đâu sau này muội còn bảo vệ ta ấy chứ!”
Tiểu An tròn xoe mắt, không hiểu gì cả.
Diệp Huyên: “Chúng ta đi thôi”.
Sau đó hắn đi vòng sang bên kia, dắt tay trái Tiểu An.
