Với Thần Nhân tộc mà nói, hắn chẳng qua chỉ là một con kiến, là một con kiến có thể giẫm chết bất cứ lúc nào!
Sự thật luôn tàn khốc!
Nhưng cũng rất thực tế.
Oán giận không?
Hắn không oán giận!
Chẳng qua hắn chỉ cảm thấy bản thân vẫn chưa nổ lực đủ.
Trong khoảnh khắc sống chết này, trong đầu hắn bỗng lóe lên vô vàn suy nghĩ.
Trước đây hắn đã biết đạo lý làm người chỉ có thể dựa vào bản thân, nhưng hắn cũng chỉ biết mà thôi, đến bây giờ hắn mới sâu sắc cảm nhận được câu nói đó nghĩa là gì.
Nghe nói và tự mình trải nghiệm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
Chết!
Hắn biết bây giờ mình khó mà thoát khỏi cái chết!
Thế nhưng hắn sẽ không ngồi yên chờ chết như vậy!
Ngay khoảnh khắc linh hồn hắn sắp bị xé nát hoàn toàn, hắn liền siết chặt kiếm Thanh Huyên trong tay rồi bổ về phía trước.
Nhất Kiếm Cầu Tử!
Kiếm kỹ này hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng đến!
Bởi vì hắn không phải đại ca, đại ca dùng kiếm kỹ này chủ yếu là để phô bày thực lực, nhưng còn hắn, khi dùng đến chiêu này là thật sự sắp chết đến nơi rồi…
Nương theo khoảnh khắc Diệp Huyên tung kiếm ra, linh hồn hắn bắt đầu tan biến giữa thời không vặn vẹo này.
Đây là một kiếm mạnh nhất của hắn!
Nhất Kiếm Cầu Tử!
Ầm!
