Diệp Huyên gật đầu cười nói: “Thực ra, muốn đạt tới Vô Cảnh chủ yếu vẫn phải xem mình có thể ngộ ra không. Quan trọng nhất vẫn là mình, mà mỗi người đạt tới Vô Cảnh thì đều không thể bắt chước lại!”
An Liên Vân im lặng.
Diệp Huyên lại nói: “Từ từ sẽ đến, đừng sốt ruột quá!”
An Liên Vân gật đầu: “Hiểu rồi!”
Đúng lúc này, đằng xa bỗng xuất hiện một người đàn ông, hắn ta mặc một bộ áo bào trắng, tóc dài xõa vai trông vô cùng khôi ngô tuấn tú.
Người đàn ông thấy Diệp Huyên thì hơi ngẩn ra, sau đó sâu trong ánh mắt lóe lên chút âm u, song trên mặt vẫn nở nụ cười xán lạn!
Hắn ta thuận tay bẻ một nhành đào chậm rãi đi đến trước mặt An Liên Vân cười nói: “Liên Vân, hôm nay muội thật đẹp!”
An Liên Vân liếc người đàn ông: “Vạn công tử, có chuyện gì à?”
Vạn công tử?
Diệp Huyên ngó hắn ta, lẽ nào tên này thuộc Vạn Đạo Tông?
Người đàn ông mỉm cười: “Không có gì, chỉ muốn đến xem muội thôi!”
An Liên Vân nghe vậy khẽ cau mày: “Vạn công tử, giờ ta đang bận!”
Hiển nhiên là bị người đàn ông này quấn lấy khiến nàng ta hơi bực!
Người đàn ông nghe thế nhìn về phía Diệp Huyên cười hỏi: “Liên Vân, vị này là?”
Vẻ mặt An Liên Vân có chút bực mình.
Bấy giờ, Diệp Huyên bỗng nhìn sang An Liên Vân rồi cười nói: “Ta biết tại sao cô không thể đột phá rồi!”
An Liên Vân nhìn Diệp Huyên: “Tại sao?”
Diệp Huyên cười đáp: “Bởi vì cô nhẫn nhịn quá!”
Hắn nói xong ngó người đàn ông kia, cười hỏi: “Cô rất ghét hắn ta đúng không?”
