Bích Tiêu thoáng nhìn Lê Huân Nhi và Thạch Thiên nơi xa: “Đánh với Thiên Khí tộc, chúng ta có hy vọng thắng, nhưng đối đầu với hắn, chúng ta chỉ có một con đường chết! Hai người các ngươi tự quyết định đi!”
Nghe vậy, sắc mặt hai người đều trở nên khó coi!
Mà lúc này, rõ ràng Lê Huân Nhi và Thạch Thiên kia cũng phát hiện có gì đó không đúng, hai người vội vàng nhìn về phía tộc trưởng của mình, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Bọn họ biết, có thể bọn họ sẽ bị hi sinh!
Ngay cả Cổ Tinh tộc cũng hi sinh rồi!
Lúc này, Bích Tiêu đột nhiên nói: “Cứ để ta đi làm kẻ ác vậy!”
Vừa dứt lời, nàng ta phất tay áo lên.
Ầm ầm!
Lê Huân Nhi và Thạch Biên kia lập tức bị xóa sổ!
Ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có!
Thạch Biên và Lê Khâu im lặng.
Bích Tiêu nhìn về phía Diệp Huyên, mỉm cười: “Diệp công tử, chuyện này là chúng ta không đúng, là chúng ta quản không nghiêm nên mới để xảy ra loại chuyện như vậy!”
Nói xong, nàng ta hơi thi lễ: “Diệp công tử, ta đại diện Thần Hoang tộc xin lỗi ngươi!”
Xin lỗi!
Có thể nói, thái độ khiêm tốn đến cùng cực.
Thạch Biên và Lê Khâu liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng hơi thi lễ.
Lúc này, Thiên Yếm bên cạnh đột nhiên nói: “Thật không thú vị!”
Bích Tiêu nhìn về phía Thiên Yếm, cười nói: “Thiên Yếm cô nương, hình như khiến ngươi thất vọng rồi!”
Thiên Yếm cười nói: “Ta vốn cho rằng các ngươi rất khí phách!”
“Khí phách?”
Sau khi Thiên Yếm rời đi, Diệp Huyên quay người đi đến trước mặt An Lan Tú và Trương Văn Tú: “Đi thôi!”
