Một tiếng hét thảm thiết vang lên, con yêu thú kia chậm rãi rơi xuống từ trên không trung, một khắc sau, một người đàn ông xuất hiện trước mặt nó, người đàn ông vung trường thương, đầu của con yêu thú lập tức rơi xuống, cùng lúc đó, một viên kim đan chậm rãi bay đến trước mặt hắn ta.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông, người đàn ông trông khá trẻ tuổi, hắn ta mặc áo bào trắng, sạch sẽ như tuyết, thanh trường thương trong tay hắn ta thuần một màu bạc, mũi thương có một chút màu đỏ, trông rất đẹp!
Diệp Huyên tỏ vẻ ngạc nhiên, đây là người của Thánh Mạch hay Ma Mạch?
Lúc này, người đàn ông kia xoay người nhìn về phía Diệp Huyên, hai người cứ mặt đối mặt như thế.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Huyên, không nói một lời.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó hỏi: “Ngươi là người của Thánh Mạch hay Ma Mạch?”
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên, thương bạc trong tay hắn ta chợt rung lên.
Diệp Huyên híp mắt, đây là muốn đánh nhau à?
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nhìn ra sau lưng người đàn ông, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Trời ạ, cái đó là gì thế?”
Người đàn ông khẽ nhíu mày, hắn ta vô thức quay đầu, một khắc sau, hắn chợt trợn mắt, xoay người vung trường thương.
Oanh!
Một vùng kiếm quang chợt loé lên, người đàn ông bị chiêu kiếm này chém bay xa nghìn trượng!
Sau khi dừng lại, người đàn ông ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên phía xa: “Chơi vậy mà cũng được?”
Có thể giở trò như thế à?
Nghe vậy, Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ, xem ra người này không biết hắn là ai, nhưng đó cũng là chuyện bình thường, dù sao hắn chỉ mới gia nhập Thánh Mạch chưa được mấy ngày mà!

 Nghe đọc
 Nghe đọc