Ngự Thiên Thần cười to, trên khuôn mặt tràn đầy sự tự tin!
Thiên tài đều luôn rất tự tin!
Hơn nữa, ông ấy có bản lĩnh để tự tin, phải biết rằng ông ấy đã là Hoá Tự Tại rồi, còn người nghịch hành kia thì chưa.
Diệp Huyên nhìn Mắt Thần: “Ta không cảm thấy hắn yếu hơn người nghịch hành!”
Ngự Thiên Thần cười hỏi: “Tại sao?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Tiền bối, ông có thể đảm bảo sau này ông sẽ gặp được một người ưu tú hơn hắn không?”
Ý trong lời này chính là người nghịch hành không cần truyền thừa của ông, lão tử cũng không cần, ông còn có thể cho ai được nữa? Ông không cho thì phải tiếp tục đợi, đợi đến thiên hoang địa lão!
Quả nhiên, Ngự Thiên Thần im lặng.
Người ông ấy xem trọng nhất là người nghịch hành, nhưng người nghịch hành không cần truyền thừa! Mà sau khi gặp Diệp Huyên, ông ấy khá hứng thú với hắn, tuy Diệp Huyên không có thiên phú như người nghịch hành, nhưng hắn rất hợp gu ông ấy, đáng tiếc là Diệp Huyên cũng không cần!
Thế thỉ chỉ còn lại Mắt Thần này thôi!
Ngự Thiên Thần nhìn về phía Mắt Thần, lúc này, Diệp Huyên vội vàng dùng huyền khí truyền âm cho Mắt Thần: “Quỳ xuống!”
Mắt Thần thoáng sửng sốt, hỏi lại: “Vì sao?”
Diệp Huyên đen mặt: “Bái sư đi! Nhanh lên”.
Mắt Thần do dự một lúc rồi nói: “Nhưng ta có sư phụ rồi!”
Tiểu Tháp: “…”
