Linh hồn của Tần tôn giả ngày càng mờ đi, ông ta biết thời gian của mình không còn nhiều nữa!
Trong chút thời gian cuối cùng này, ông ta quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Lão phu không phải thua ngươi, không phải!”
Nói xong, ông ta hoàn toàn biến mất.
Trên đời đã không còn Tần tôn giả này nữa.
Đương nhiên Diệp Huyên biết Tần tôn giả có ý gì, nếu lúc đầu không có Đế Khuyển quấy nhiễu thì hắn hoàn toàn không thể giết chết ông ta.
Có thể nói cái chết của Tần tôn giả có một nửa công lao của Đế Khuyển.
Đương nhiên những chuyện này đều không có ý nghĩa gì với hắn. Vì hắn đến đây không phải để luận võ, mà là để giết người. Hắn sẽ không ngu đến mức đấu tay đôi với đối phương, hắn chỉ sẽ nghĩ cách làm sao để giết chết đối phương thôi!
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Dư Thiên ở cách đó không xa, sắc mặt ông ta hoàn toàn thay đổi, lùi đến trước cửa cung điện, nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Diệp Huyên, Quỷ Môn ta…”
Diệp Huyên đột nhiên biến mất.
Dư Thiên biến sắc, ông ta lùi về sau, sau đi đi lên trên một chút, tấm bùa đỏ như máu trên cung điện đột nhiên bay xuống.
Diệp Huyên ở phía xa khẽ nhíu mày, trong lòng có cảm giác không ổn, lúc này, tấm bùa đỏ kia đột nhiên biến thành một đóm lửa, sau đó, một cái bóng màu đen bay ra từ bên trong.
Sắc mặt Diệp Huyên hoàn toàn thay đổi, hắn giơ kiếm chặn lại.
Ầm!
Sau một tiếng vang trầm đục, Diệp Huyên lùi về dưới thềm đá.
Bóng đen kia lại xông về phía Diệp Huyên một lần nữa, nhưng đúng lúc này, Đế Khuyển đột nhiên xông lên.
Ầm!
Một âm thanh lớn đột nhiên vang vọng, một giây sau, Đế Khuyển lùi về trước mặt Diệp Huyên.
Đối mặt trực diện!
Ầm!
Trên không trung, một người một thú vừa chạm vào nhau đã khiến không gian chấn động, sau đó, cả hai liên tục lùi về sau, nhưng Đế Khuyển lại xông lên một lần nữa.
Rõ ràng nếu so cơ thể, Đế Khuyển vẫn mạnh hơn!
37