Thấy cảnh này, Diệp Huyên bỗng chốc hiểu ra phục vụ đặc biệt là gì.
Diệp Huyên búng tay một cái, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trước mặt cô gái nọ.
Cô gái nhìn nhẫn chứa đồ, trong đó có hơn ba trăm viên Tử Nguyên Tinh.
Cô gái không hiểu: “Đây là?”
Diệp Huyên nói: “Đi ra ngoài đi! Ta không cần phục vụ đặc biệt!”
Cô gái do dự một lúc rồi nhận lấy chiếc nhẫn: “Làm phiền rồi”.
Nói xong, nàng ta xoay người lui ra khỏi phòng.
Diệp Huyên ngồi yên lặng, hắn nhìn khắp chung quanh, trong bóng tối ở bốn phía đều có vài hơi thở không rõ.
Diệp Huyên lắc đầu nở nụ cười, không phải là vào nhầm hắc điếm rồi chứ!
Không lâu sau, người phụ nữ xinh đẹp khi nãy lại bước vào, nàng ta khẽ mỉm cười: “Các hạ, bây giờ chúng ta có ba thanh kiếm bậc Thánh, một thanh mười hai triệu Tử Nguyên Tinh! Các hạ…”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Mười hai triệu?”
Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu: “Đúng vậy, kiếm bậc Thánh rất hiếm có, vì vậy giá sẽ cao hơn một chút!”
Diệp Huyên nói: “Mười triệu một thanh”.
Người phụ nữ xinh đẹp hơi khó xử: “Các hạ, e là không được đâu!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Vậy thì cáo từ”.
Nói xong, hắn đứng dậy định rời đi.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta không muốn lãng phí thời gian, quý thương hội nếu bán cho ta với giá mười triệu, ta sẽ mua, còn không thì ta chỉ đành đến thương hội Vạn Bảo thôi!”
Người phụ nữ xinh đẹp liếc nhìn Diệp Huyên, không biết đang suy nghĩ gì.
Diệp Huyên cười nói: “Không phải cô đang nghĩ cách xơi sạch ta đấy chứ?”
Người phụ nữ xinh đẹp híp lại hai mắt, bàn tay trong ống tay áo đã nắm chặt lại.