Nghe đọc

Thanh niên trước mặt tên là Diệp Quân, thiên tài giỏi nhất từ xưa đến nay ở thành Hoang Cổ, năm đó chưa đến sáu tuổi đã đột phá khỏi những ràng buộc xác thịt cửu cảnh, đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, mười tuổi đột phá cảnh giới Tiên Thiên, đạt đến cảnh giới Thần Anh, tu luyện Thần Anh, mười sáu tuổi đột phá ràng buộc bản ngã đạt đến cảnh giới Chân Pháp, tu luyện thuật Thần Pháp.

Dù ở cả Nam Châu thì tài năng như vậy cũng cực kỳ hiếm thấy chứ đừng nói là thành Hoang Cổ.
Thế nên thư viện Quan Huyên đưa ra đãi ngộ cao nhất, không cần khảo sát, không cần kiểm tra, gia nhập thẳng vào thư viện Quan Huyên, hơn nữa một khi vào thư viện thì được một đạo sư cao cấp chỉ đứng sau viện trưởng chỉ dạy.
Tiếc là một tháng trước, có lẽ là ông trời cũng đố kỵ anh tài, tu vi của thanh niên này bỗng biến mất, trở thành người bình thường.
Đã là người bình thường thì tất nhiên không thể nhận được đãi ngộ đặc biệt của thư viện Quan Huyên nữa.
Thư viện không thu nhận người bình thường.
Diệp Quân sửng sốt khi nghe Tống Từ nói thế, sau đó nói: “Tống Từ đạo sư, có phải còn một tháng nữa mới khai giảng không?”
Tống Từ gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Thật ra, tu vi của ta…”
Tống Từ bỗng ngắt lời: “Không giấu gì ngươi, bọn ta đã đưa vị trí này cho Lý Xuyên công tử của nhà họ Lý rồi”.
Diệp Quân sửng sốt.
Lý Xuyên.
Thiên tài siêu cấp của nhà họ Lý, dĩ nhiên một tháng trước vị thiên tài siêu cấp này mới chỉ có thể nói rất bình thường khi ở trước mặt Diệp Quân.
Tống Từ nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, cuộc thi võ mười năm một lần sắp đến, thư viện bọn ta cần một thiên tài đến tranh vị trí tốt cho bọn ta, từ đó giành lấy tài nguyên giáo dục tốt hơn cho tổng viện. Tất nhiên trước kia ngươi là người thích hợp nhất, nhưng bây giờ… thứ lỗi cho ta nói thẳng, bây giờ ngươi đến thư viện không có lợi ích gì, mặc dù nói hơi khó nghe nhưng đây là sự thật”.
Nói rồi ông ta giơ tay phải ra: “Diệp công tử, mong ngươi trả thẻ bài gỗ của thư viện Quan Huyên cho ta”.
Diệp Quân khẽ cười: “Được”.
Hắn vừa nói vừa lấy thẻ Quan Huyên biểu thị thân phận học viên của thư viện Quan Huyên đưa cho Tống Từ.
Đối phương đã nói như thế, tất nhiên hắn không thể mặt dày van xin được.
Tống Từ nhận lấy thẻ bài gỗ, không nói nhiều thêm một lời, xoay người rời đi.
Tống Từ vừa đi, một đệ tử gia tộc họ Diệp lưng hơi gù bỗng phấn khích chạy vào trong tộc, vừa chạy vừa hét: “Đại trưởng lão, thế tử Diệp Quân bị hủy tư cách nhập học rồi, hắn bị hủy tư cách nhập học rồi! Ha ha ha…”
Diệp Quân: “…”
Không lâu sau, một ông lão bỗng chạy ra từ đại điện, ông ta chạy đến trước mặt Diệp Quân: “Thế… Diệp Quân, Đại trưởng lão dùng đặc quyền của trưởng lão mở cuộc họp gia tộc ở nhà thờ tổ, bảo ngươi đến đó ngay”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Muốn tước vị trí thế tử của ta sao?”
Ông lão do dự rồi nói: “Ta không biết”.