Ông Nguyễn Văn Thiệu học chữ hiếu nơi cha mình là cụ Nguyễn Văn Tựu. Khi cha ốm đau, ông sớm tối không rời bên cạnh. Cha không ăn, ông Thiệu cũng không ăn, lòng hiếu thảo rất chu đáo. Năm Minh Mạng thứ XVIII (1837), vua thưởng cho hai mươi lạng vàng, hai tấm đoạn (loại dệt bằng tơ, mặt bóng mịn) và tấm biển có khắc chữ: “Khắc Thiệu Hiếu Phong” (theo được nết hiếu thảo của cha mẹ). Khi cha mất, ông để tang và làm nhà ở mộ ba năm, làng xóm ai cũng cảm động. Năm Thiệu Trị thứ III (1843), vua thưởng thêm cho ông mười lạng bạc, hai tấm đoạn và một bó lụa màu.

Lời bàn:
Người xưa nói rằng: “Cha sinh ta, mẹ nuôi ta. Thương thay cha mẹ nuôi ta khó nhọc. Ta muốn báo đền ơn sâu của cha mẹ như trời cao cùng cực”. Đó là tấm lòng của người con chí hiếu. “Cây muốn lặng, gió chẳng đừng”, con muốn báo đền ơn sâu cha mẹ, nhưng cha mẹ chẳng thường còn. Vậy nên, ngay khi cha mẹ còn sống, phận làm con phải hết lòng hiếu thảo. Khi cha mẹ mất, con cái phải giữ được gia phong. Ông Nguyễn Văn Thiệu học được ở cha mình làm tròn chữ hiếu, tận đạo làm con, giữ được nếp nhà, thật là hiếm có.

 Nghe đọc
 Nghe đọc